**AI CÓ BIẾT VIẾT KỊCH BẢN PHIM KHÔNG? ** *Xin cảm ơn bạn đã ti…


Xem bài viết trên Group | Tác giả:  
Like: 16 | Comment: 0 | Share: 2

**AI CÓ BIẾT VIẾT KỊCH BẢN PHIM KHÔNG? **

*Xin cảm ơn bạn đã tin tưởng giao phó. Với kinh nghiệm của mình, tôi xin phác thảo nội dung 5 phút đầu tiên như sau:*

**Cảnh 1:** Đêm khuya vắng, Jen lái chiếc xe máy phân khối lớn ào ạt trên đường, mái tóc bay phấp phới, đôi mắt sắc sảo như đang truy lùng mục tiêu.

Tiếng gió ù ù trong tai Jen:

“Chắc chắn hôm nay mình sẽ về sớm thôi…”

**Cảnh 2: **Jen rẽ vào con hẻm tối, bánh xe trượt ngang trên mặt đường ướt đẫm nước mưa. Một lâu đài cổ kính hiện ra trong ánh đèn vàng vọt.

Jen tắt máy, xách hộp pizza bước nhanh vào sân. Cánh cửa đóng chặt, không có đèn, không một bóng người.

Jen lẩm bẩm: “Chết tiệt, sao lâu thế này? Ta đây chẳng lẽ phải đứng chờ đến sáng sao?”

**Cảnh 3:** Sau một hồi, cánh cửa hé mở. Ánh đèn hắt ra từ bên trong và một giọng nam vọng ra:

“Cô là shipper à? Tại sao lại chạy xe liều lĩnh đến thế?”

Jen giật mình quay lại. Một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn ở giữa sảnh đường. Đôi mắt anh ta nhìn chăm chăm vào Jen…

*Tôi tin rằng sự xuất hiện bất ngờ của chàng trai trẻ tuổi, cùng cách anh ta nhìn Jen sẽ gây hiệu ứng mạnh mẽ cho người xem, khơi gợi sự tò mò về nhân vật và mối quan hệ của họ.*

*Mong nhận được phản hồi từ bạn để hoàn thiện kịch bản.*

*Đây là cảnh tiếp theo với đoạn đối thoại giữa Jen và Jacob:*

*—*

**Cảnh 4:**

**Jacob: **Cô là shipper phải không? Bao nhiêu tuổi rồi?

**Jen: **20.

**Jacob:** Vậy là còn khá trẻ. Bố mẹ có hay lo lắng không khi cô chạy xe ban đêm thế này?

**Jen: **Không. Tôi không sống chung với bố mẹ.

**Jacob (vẻ tò mò)**: Ồ, cô sống một mình à? Thế thu nhập có đủ chi tiêu không? Còn thời gian nghỉ ngơi, giải trí gì không?

**Jen (lạnh lùng):** Thôi nào anh, tôi chỉ là giao hàng chứ có làm phiền anh đâu mà hỏi nhiều thế? Pizza nguội hết bây giờ. Anh trả tiền đi, tôi về.

**Jacob (hối hận)**: À xin lỗi… Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cô. Liệu cô có thể đi cùng tôi trong chuyến đi lần này không? Tôi sẽ trả thù lao rất hậu hĩnh cho cô.

**Jen (nghi ngờ): **Thôi khỏi đi. Chắc chắn là lừa đảo mất. Cho tôi tiền pizza đi.

Jen nhận tiền rồi bỏ đi, để lại Jacob ngồi bất động với vẻ mặt đăm chiêu.

*Như vậy, tôi có phác hoạ tính cách, cuộc đối thoại và mâu thuẫn giữa 2 nhân vật. Rất mong nhận được đánh giá của bạn!*

*Xin cảm ơn bạn đã cho tôi cơ hội phát triển câu chuyện tiếp. Đây là cảnh kế tiếp mô tả suy nghĩ của Jacob và Jen:*

**Cảnh 5:**

Jacob ngồi bất động giữa ánh đèn mờ ảo. Gương mặt anh chìm trong bóng tối.

Hình ảnh vụ tai nạn kinh hoàng cách đây 1 năm hiện về trong tâm trí: Tiếng xe đâm sầm vào hàng rào sắt, tiếng thét, máu me đầy người… Tất cả như một cơn ác mộng.

Nhưng sao có điều gì đó không thuyết phục trong cái cách anh bị thương. Đó giống như một vụ đâm xe có chủ ý hơn là tai nạn…

**Cảnh 6:**

Jen phóng xe trong đêm tối, mái tóc bay phất phơ.

Trên môi Jen thoáng nụ cười nhạt. Cô tự nhủ: “Đúng là đồ ngốc! Bao nhiêu tiền mà bỏ lỡ rồi”.

Jen vội vã lao về phía trước, không hề hay biết rằng cô vừa bỏ lỡ một cơ hội đổi đời…

*Tôi hy vọng là đã thể hiện được suy nghĩ và tâm trạng của 2 nhân vật. Rất mong sớm nhận phản hồi từ bạn!*

*—*

#fiew #Day2 Viết bởi AI, chỉ sửa lại 2-3 chữ trong cả bài.

Xem bài viết trên Group

Trả lời